Bài văn hay về mẹ của Phạm Ánh Tuyết
Hình ảnh về: Bài Văn Hay Ngẫm Về Mẹ Của Phạm Ánh Tuyết
Video on: Bài Văn Hay Ngẫm Về Mẹ Của Phạm Ánh Tuyết
Bài Văn Hay Ngẫm Về Mẹ by Phạm Ánh Tuyết Wiki
Bài văn hay cảm nghĩ về mẹ của tác giả Phạm Ánh Tuyết -
Bài văn hay về mẹ của Phạm Ánh Tuyết
Dạy bảo
Từ khi còn nhỏ, tôi đã hay dụ mẹ như một cái đuôi. Nhưng không vì thế mà quên đi điểm đáng trân trọng của mình.
Như một thần tượng, nhưng với tôi mẹ luôn là số một. Từ dáng người nhỏ nhắn đến mái tóc dài ngang vai, cô ấy chinh phục tôi về mọi mặt. Đôi mắt bồ câu đen láy rung rinh, hàng lông mày thưa mỏng, chiếc mũi cao,… tất cả những điều này làm nên khuôn mặt đáng yêu của mẹ. Nhưng điều tôi yêu nhất là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi mẹ. Nụ cười của mẹ cho con sức mạnh. Chỉ cần thấy mẹ cười là con vui lắm rồi. Khi bạn không cười, tôi cảm thấy như mình đang thiếu một cái gì đó mà không ai có thể lấp đầy.
Khi tôi lên năm tuổi, gia đình vô cùng khó khăn. Mới sáng sớm, canh ba đã thấy ánh lửa bập bùng dưới tiếng bíp bíp và thoang thoảng mùi nếp dừa thơm phức. Chị Tưn chưa ngủ dậy nhưng mẹ đang cặm cụi bên bếp lửa để làm xong nồi xôi mang ra ngõ bán. Khi xôi chín, mẹ tôi thiếp đi một lúc, trông có vẻ mệt mỏi. Em thương anh nhiều lắm, giá mà anh giúp được em!
Mẹ tôi rất tốt bụng, bà luôn ở bên mọi người. Mẹ rất yêu tôi nhưng cũng nghiêm khắc khi để Idion chiều chuộng tôi. Có một thời gian khi tôi mới tập viết và chữ của tôi xấu như gà. Mẹ tôi rèn mãi không được, bà nổi giận đánh vào tay tôi một cái đau điếng đến gãy cả đồng hồ đo. Đôi mắt mẹ đẫm lệ. Tôi không đau, tôi chỉ buồn. Tôi biết, nếu cô ấy yêu tôi, cô ấy sẽ làm điều đó. Tôi không khóc mà lặng lẽ quay mặt vào tường, đứng suốt hai tiếng đồng hồ, chân mỏi rã rời nhưng không dám quay lại xin lỗi mẹ. Tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ tôi trộn lẫn với những giọt nước mắt nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc và cũng là lần đầu tiên tôi biết mẹ yêu tôi nhiều như thế nào. Nghĩ lại tôi vẫn thấy day dứt, chỉ muốn xé mình ra trăm mảnh.
Vào ngày đầu tiên vào lớp một, “Cuốn sách tôi đọc được điểm mười. Trước khi về đến nhà, tôi đã la hét gọi mẹ. Tôi bay ngay vào lòng cô ấy, khoe với cô ấy một cách tự hào. Mẹ rất vui. Mẹ con tôi cười hoài, cười suốt. Tôi chạy khắp nhà. Khi mẹ tôi vào nấu ăn, mẹ vẫn tươi cười. Tôi là một đứa trẻ tinh nghịch, hay nghịch và được điểm cao, mẹ tôi rất ngạc nhiên và ngày hôm sau mẹ đã nói với tôi: “Tuyệt vời, tuyệt vời!”. Mẹ tôi cười sung sướng và hãnh diện làm tôi sung sướng không chịu nổi.
Giờ đây cuộc sống của gia đình tôi đã ổn định, không còn phải lo thiếu cái ăn, cái mặc nữa. Mẹ tôi lo cho cả gia đình. Dù kinh tế đã khá hơn trước nhiều nhưng gia đình tôi vẫn thích đậu hủ mắm tôm, rau khoai chấm nước mắm. Có lẽ chính bàn tay mẹ tôi đã làm nên hai món ăn hấp dẫn này. Thấy cả nhà ăn ngon, khuôn mặt mẹ ánh lên niềm vui. Mẹ vui hơn, mẹ cười nhiều hơn vì không phải làm việc như trước. Mẹ vẫn giữ chiếc áo vá nhiều mảnh như muốn lưu giữ những kỉ niệm ngày xưa.
Khi mẹ tôi về nhà, tôi rất buồn. Ngôi nhà bỗng trở nên trống trải, trống trải, vắng mẹ, một ngày kia tôi cảm thấy mình như mất đi một thứ gì đó rất quý giá. Tol đã quen được nhìn mẹ cười, được nghe mẹ tâm sự, được mẹ chăm sóc, âu yếm mỗi ngày.
Mẹ là người tôi yêu thương nhất, gần gũi nhất. Mẹ dìu dắt con từng bước. Cô đã cho tôi VU1, niềm tin, sự tự tin, dạy tôi biết tránh những vấp ngã trong cuộc sống. Tôi sẽ luôn yêu quý và biết ơn các bạn. Em mãi là bức tranh đẹp nhất trong lòng anh. Mẹ tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Nguồn: Vietvanhoctro.com
[box type=”note” align=”” class=”” width=””]
Bài văn hay về mẹ của Phạm Ánh Tuyết
Dạy bảo
Từ khi còn nhỏ, tôi đã hay dụ mẹ như một cái đuôi. Nhưng không vì thế mà quên đi điểm đáng trân trọng của mình.
Như một thần tượng, nhưng với tôi mẹ luôn là số một. Từ dáng người nhỏ nhắn đến mái tóc dài ngang vai, cô ấy chinh phục tôi về mọi mặt. Đôi mắt bồ câu đen láy rung rinh, hàng lông mày thưa mỏng, chiếc mũi cao,… tất cả những điều này làm nên khuôn mặt đáng yêu của mẹ. Nhưng điều tôi yêu nhất là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi mẹ. Nụ cười của mẹ cho con sức mạnh. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy là tôi đã thấy hạnh phúc rồi. Khi bạn không cười, tôi cảm thấy như mình đang thiếu một cái gì đó mà không ai có thể lấp đầy.
Khi tôi lên năm tuổi, gia đình vô cùng khó khăn. Mới sáng sớm, canh ba đã thấy ánh lửa bập bùng dưới tiếng bíp bíp và thoang thoảng mùi nếp dừa thơm phức. Chị Tưn chưa ngủ dậy nhưng mẹ đang cặm cụi bên bếp lửa để làm xong nồi xôi mang ra ngõ bán. Khi xôi chín, mẹ tôi thiếp đi một lúc, trông có vẻ mệt mỏi. Em thương anh nhiều lắm, giá mà anh giúp được em!
Mẹ tôi rất tốt bụng, bà luôn ở bên mọi người. Mẹ rất yêu tôi nhưng cũng nghiêm khắc khi để Idion chiều chuộng tôi. Có một thời gian khi tôi mới tập viết và chữ của tôi xấu như gà. Mẹ tôi rèn mãi không được, bà nổi giận đánh vào tay tôi một cái đau điếng đến gãy cả đồng hồ đo. Đôi mắt mẹ đẫm lệ. Tôi không đau, tôi chỉ buồn. Tôi biết, nếu cô ấy yêu tôi, cô ấy sẽ làm điều đó. Tôi không khóc mà lặng lẽ quay mặt vào tường, đứng suốt hai tiếng đồng hồ, chân mỏi rã rời nhưng không dám quay lại xin lỗi mẹ. Tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ tôi trộn lẫn với những giọt nước mắt nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc và cũng là lần đầu tiên tôi biết mẹ yêu tôi nhiều như thế nào. Nghĩ lại tôi vẫn thấy day dứt, chỉ muốn xé mình ra trăm mảnh.
Vào ngày đầu tiên vào lớp một, “Cuốn sách tôi đọc được điểm mười. Trước khi về đến nhà, tôi đã la hét gọi mẹ. Tôi bay ngay vào lòng cô ấy, khoe với cô ấy một cách tự hào. Mẹ rất vui. Mẹ con tôi cười hoài, cười suốt. Tôi chạy khắp nhà. Khi mẹ tôi vào nấu ăn, mẹ vẫn tươi cười. Tôi là một đứa trẻ tinh nghịch, hay nghịch và được điểm cao, mẹ tôi rất ngạc nhiên và ngày hôm sau mẹ đã nói với tôi: “Tuyệt vời, tuyệt vời!”. Mẹ tôi cười sung sướng và hãnh diện làm tôi sung sướng không chịu nổi.
Giờ đây cuộc sống của gia đình tôi đã ổn định, không còn phải lo thiếu cái ăn, cái mặc nữa. Mẹ tôi lo cho cả gia đình. Dù kinh tế đã khá hơn trước nhiều nhưng gia đình tôi vẫn thích đậu hủ mắm tôm, rau khoai chấm nước mắm. Có lẽ chính bàn tay mẹ tôi đã làm nên hai món ăn hấp dẫn này. Thấy cả nhà ăn ngon, khuôn mặt mẹ ánh lên niềm vui. Mẹ vui hơn, mẹ cười nhiều hơn vì không phải làm việc như trước. Mẹ vẫn giữ chiếc áo vá nhiều mảnh như muốn lưu giữ những kỉ niệm ngày xưa.
Khi mẹ tôi về nhà, tôi rất buồn. Ngôi nhà bỗng trở nên trống trải, trống trải, vắng mẹ, một ngày kia tôi cảm thấy mình như mất đi một thứ gì đó rất quý giá. Tol đã quen được nhìn mẹ cười, được nghe mẹ tâm sự, được mẹ chăm sóc, âu yếm mỗi ngày.
Mẹ là người tôi yêu thương nhất, gần gũi nhất. Mẹ dìu dắt con từng bước. Cô đã cho tôi VU1, niềm tin, sự tự tin, dạy tôi biết tránh những vấp ngã trong cuộc sống. Tôi sẽ luôn yêu quý và biết ơn các bạn. Em mãi là bức tranh đẹp nhất trong lòng anh. Mẹ tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Nguồn: Vietvanhoctro.com
[/box]
#Bài viết #điều tốt đẹp #cảm xúc #suy nghĩ #về #mẹ #của #Pham #Anh #Tuyet
#Bài viết #điều tốt đẹp #cảm xúc #suy nghĩ #về #mẹ #của #Pham #Anh #Tuyết
[rule_1_plain]