Cảm nghĩ về một người bạn của Nguyễn Ngọc Thụy
Hình ảnh về: Cảm nghĩ về một người bạn của Nguyễn Ngọc Thụy
Video on: Ngẫm Về Một Người Bạn của Nguyễn Ngọc Thụy
Suy nghĩ về một người bạn Wiki của Nguyễn Ngọc Thụy
Cảm nghĩ về một người bạn của tác giả Nguyễn Ngọc Thủy -
Cảm nghĩ về một người bạn của Nguyễn Ngọc Thụy
Dạy bảo
Mỗi khi bài hát đó vang lên, tôi cảm thấy một niềm vui khó tả. Đó là gì? Vâng, tôi rất vui vì có một tình bạn “trẻ”. Người cho tôi cảm giác đó là Hạnh, cô bạn thân nhất của tôi.
Hạnh không xinh đẹp cũng không thu hút, nhưng cá nhân tôi thấy Hạnh có gì đó rất riêng, nó giống như một nét duyên ngầm nào đó. Giữa rừng người trong sân trường, tôi chỉ cần đứng dậy một chút là có thể nhận ra ngay Hạnh mà chẳng cần lý do gì cả. Hạnh luôn giấu đôi mắt mình dưới cặp kính dày. Nhưng tôi vẫn nhận ra một đôi mắt to tròn đen láy ngay dưới những cái chai.
Tuy bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng ngược lại, học lực và sinh hoạt của bạn không thể chê vào đâu được. Thời tiểu học, Hạnh là một đội trưởng năng nổ. Ở cấp độ 2, bạn tiếp tục là một thành viên biệt đội man rợ, một tiểu đội trưởng đa tài. Mọi hoạt động trong lớp, từ tổ chức đại hội đảng, đại hội học tập, đến những buổi thảo luận nhỏ hay nghiên cứu… đều do Hạnh đứng ra tổ chức. Hơn nữa, Hạnh còn là một học sinh ngoan, Hạnh chưa bao giờ dọa đứng đầu lớp về học lực hay nói chuyện với ai về đạo đức, công việc. Tuy nhiên, Hạnh chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay coi thường những người kém cỏi hơn mình. Đối với bản thân, Hạnh không bao giờ dễ dàng buông tay, dù chỉ một chi tiết nhỏ. Có lẽ vì thế mà trong lớp không ai ghét Hạnh dù đôi lúc cô khá nghiêm khắc. Năm lớp 6, tôi chưa hề có cảm tình với cô ấy, thậm chí có lúc còn ghét cô ấy vì tính nguyên tắc của cô ấy.
Tuy nhiên, có một sự việc xảy ra… Hôm đó, tôi đang đạp xe đi siêu thị để mua ít đồ thì bất ngờ có một chiếc ô tô đi ngược chiều lao rất nhanh về phía tôi. Bởi vì nó là một vòng quay. Tôi không chạy trốn khỏi nó. Cả hai chiếc xe đều bị lật, sau cơn phấn khích, theo thói quen, tôi chống tay vào xuồng định ngồi dậy nhưng lòng đau nhói. Thì ra chiếc vòng đá tôi đang đeo bị gãy, một mảnh mắc vào tay, tôi cử động nhẹ chân đã thấy đau kinh khủng. Chân tôi bị trẹo, có lẽ do va vào vỉa hè, tay và mặt tôi bị trầy xước nhẹ. Người đánh tôi thấy vậy liền nhảy xuống xe phóng đi. Lúc này đã vắng vẻ, giờ đã giữa trưa lại càng ồn ào hơn. Đang định bò thì thấy một bàn tay quen thuộc trước mặt. Toph ngước lên và thấy đôi mắt của đội trưởng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ họ sẽ đổ lỗi cho tôi trước lớp vì đã lái xe cẩu thả mặc dù tôi không bước. Bất đắc dĩ tôi phải nhờ Hạnh đỡ dậy. Hạnh nhẹ nhàng bế tôi xé toạc chiếc xe đạp rồi chở cả người lẫn xe về nhà anh. Hạnh từ từ đỡ tôi ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng chạy đi lấy hộp thuốc. Cô sát trùng vết thương rồi băng bó nhẹ nhàng, khéo léo như một y tá lành nghề. Đặc biệt, cái chân bị trẹo khiến Hạnh gặp chút khó khăn nhưng rồi cũng qua. Lúc băng bó vết thương cho tôi, Hạnh không đả động gì đến vụ tai nạn xe cộ, anh chỉ hỏi vài câu đại loại như “Có đau không?”. hoặc “Tôi có thể được không?”. Một lúc sau Hạnh xin số điện thoại của bố mẹ tôi rồi vào nhà. Tôi nghĩ Hạnh Sẻ nói rằng tôi bị xe tông là do bất cẩn hoặc nhầm lẫn gì đó. Nhưng không, theo những gì tôi nghe được thì Hạnh nói chuyện với bố mẹ tôi rất bình tĩnh và lễ phép, nói rằng con bị ngã xe, nhưng giờ đỡ hơn rồi, bố mẹ cứ yên tâm. Đoạn cuối tôi không nghe rõ, nhưng Hạnh nói với tôi: khoảng nửa tiếng nữa bố con đến đón con nhé? Cô nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ngồi đối diện tôi và yêu cầu được nghe đầu đuôi câu chuyện. Cách nói chuyện khéo léo của Hạnh đã xóa đi hình ảnh một tiểu đội trưởng hỏi cung một học sinh bạo hành, chỉ còn lại một người bạn lắng nghe và chia sẻ với tôi câu chuyện vừa xảy ra. Tôi chợt nhận ra Hạnh không khó gần, cứng nhắc như mọi người vẫn nghĩ mà là một người dịu dàng, dễ mến và đáng yêu. Sau đó, bố mẹ tôi đón tôi và đưa tôi đến bệnh viện mà không mắng mỏ, tôi rất khâm phục tài thuyết phục của Hạnh.
Bây giờ tôi đã trở nên rất thân với Hạnh. Nhiều người thắc mắc làm sao chúng tôi có thể thân thiết với hai tính cách trái ngược nhau như vậy. Hạnh dịu dàng, tôi nghịch ngợm. Hạnh thì kỷ luật, tôi hành động theo cảm tính… Hầu hết là ngược lại. Nhưng ta vẫn thấy VU1 như hai trái nam châm luôn hướng về nhau.
Biết Hạnh, thân với Hạnh, tôi cũng dần thay đổi. Tôi trở nên bớt nóng nảy hơn, nhưng dần dần bình tĩnh và suy nghĩ chín chắn hơn. Nói như vậy, tôi cũng coi Hạnh như một người bạn thân và Hạnh như một tấm gương sáng để noi theo. Có lẽ vì thế mà tôi ngày càng hoàn thiện hơn cả về học tập lẫn kỷ luật. Tôi cũng cư xử vui vẻ và bình tĩnh hơn với bạn bè. Rat cám ơn người bạn thân nhất của tôi!
Bây giờ chúng tôi mới học lớp 7, Hạnh và tôi sẽ tiếp tục học cùng nhau trong hai năm nữa. Có thể bây giờ chúng ta không còn thân thiết nữa hoặc sẽ sớm chia xa nhưng trong tôi những hình ảnh và kỷ niệm về tình bạn ấy sẽ còn mãi, một tình bạn đẹp từ thuở học trò.
Nguồn: Vietvanhoctro.com
[box type=”note” align=”” class=”” width=””]
Cảm nghĩ về một người bạn của Nguyễn Ngọc Thụy
Dạy bảo
Mỗi khi bài hát đó vang lên, tôi cảm thấy một niềm vui khó tả. Đó là gì? Vâng, tôi rất vui vì có một tình bạn “trẻ”. Người cho tôi cảm giác đó là Hạnh, cô bạn thân nhất của tôi.
Hạnh không xinh đẹp cũng không thu hút, nhưng cá nhân tôi thấy Hạnh có gì đó rất riêng, nó giống như một nét duyên ngầm nào đó. Giữa rừng người trong sân trường, tôi chỉ cần đứng dậy một chút là có thể nhận ra ngay Hạnh mà chẳng cần lý do gì cả. Hạnh luôn giấu đôi mắt mình dưới cặp kính dày. Nhưng tôi vẫn nhận ra một đôi mắt to tròn đen láy ngay dưới những cái chai.
Tuy bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng ngược lại, học lực và sinh hoạt của bạn không thể chê vào đâu được. Thời tiểu học, Hạnh là một đội trưởng năng nổ. Ở cấp độ 2, bạn tiếp tục là một thành viên biệt đội man rợ, một tiểu đội trưởng đa tài. Mọi hoạt động trong lớp, từ tổ chức đại hội đảng, đại hội học tập, đến những buổi thảo luận nhỏ hay nghiên cứu… đều do Hạnh đứng ra tổ chức. Hơn nữa, Hạnh còn là một học sinh ngoan, Hạnh chưa bao giờ dọa đứng đầu lớp về học lực hay nói chuyện với ai về đạo đức, công việc. Tuy nhiên, Hạnh chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay coi thường những người kém cỏi hơn mình. Đối với bản thân, Hạnh không bao giờ dễ dàng buông tay, dù chỉ một chi tiết nhỏ. Có lẽ vì thế mà trong lớp không ai ghét Hạnh dù đôi lúc cô khá nghiêm khắc. Năm lớp 6, tôi chưa hề có cảm tình với cô ấy, thậm chí có lúc còn ghét cô ấy vì tính nguyên tắc của cô ấy.
Tuy nhiên, có một sự việc xảy ra… Hôm đó, tôi đang đạp xe đi siêu thị để mua ít đồ thì bất ngờ có một chiếc ô tô đi ngược chiều lao rất nhanh về phía tôi. Bởi vì nó là một vòng quay. Tôi không chạy trốn khỏi nó. Cả hai chiếc xe đều bị lật, sau cơn phấn khích, theo thói quen, tôi chống tay vào xuồng định ngồi dậy nhưng lòng đau nhói. Thì ra chiếc vòng đá tôi đang đeo bị gãy, một mảnh mắc vào tay, tôi cử động nhẹ chân đã thấy đau kinh khủng. Chân tôi bị trẹo, có lẽ do va vào vỉa hè, tay và mặt tôi bị trầy xước nhẹ. Người đánh tôi thấy vậy liền nhảy xuống xe phóng đi. Lúc này đã vắng vẻ, giờ đã giữa trưa lại càng ồn ào hơn. Đang định bò thì thấy một bàn tay quen thuộc trước mặt. Toph ngước lên và thấy đôi mắt của đội trưởng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ họ sẽ đổ lỗi cho tôi trước lớp vì đã lái xe cẩu thả mặc dù tôi không bước. Bất đắc dĩ tôi phải nhờ Hạnh đỡ dậy. Hạnh nhẹ nhàng bế tôi xé toạc chiếc xe đạp rồi chở cả người lẫn xe về nhà anh. Hạnh từ từ đỡ tôi ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng chạy đi lấy hộp thuốc. Cô sát trùng vết thương rồi băng bó nhẹ nhàng, khéo léo như một y tá lành nghề. Đặc biệt, cái chân bị trẹo khiến Hạnh gặp chút khó khăn nhưng rồi cũng qua. Lúc băng bó vết thương cho tôi, Hạnh không đả động gì đến vụ tai nạn xe cộ, anh chỉ hỏi vài câu đại loại như “Có đau không?”. hoặc “Tôi có thể được không?”. Một lúc sau Hạnh xin số điện thoại của bố mẹ tôi rồi vào nhà. Tôi nghĩ Hạnh Sẻ nói rằng tôi bị xe tông là do bất cẩn hoặc nhầm lẫn gì đó. Nhưng không, theo những gì tôi nghe được thì Hạnh nói chuyện với bố mẹ tôi rất bình tĩnh và lễ phép, nói rằng con bị ngã xe, nhưng giờ đỡ hơn rồi, bố mẹ cứ yên tâm. Đoạn cuối tôi không nghe rõ, nhưng Hạnh nói với tôi: khoảng nửa tiếng nữa bố con đến đón con nhé? Cô nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ngồi đối diện tôi và yêu cầu được nghe đầu đuôi câu chuyện. Cách nói chuyện khéo léo của Hạnh đã xóa đi hình ảnh một tiểu đội trưởng hỏi cung một học sinh bạo hành, chỉ còn lại một người bạn lắng nghe và chia sẻ với tôi câu chuyện vừa xảy ra. Tôi chợt nhận ra Hạnh không khó gần, cứng nhắc như mọi người vẫn nghĩ mà là một người dịu dàng, dễ mến và đáng yêu. Sau đó, bố mẹ tôi đón tôi và đưa tôi đến bệnh viện mà không mắng mỏ, tôi rất khâm phục tài thuyết phục của Hạnh.
Bây giờ tôi đã trở nên rất thân với Hạnh. Nhiều người thắc mắc làm sao chúng tôi có thể thân thiết với hai tính cách trái ngược nhau như vậy. Hạnh dịu dàng, tôi nghịch ngợm. Hạnh thì kỷ luật, tôi hành động theo cảm tính… Hầu hết là ngược lại. Nhưng ta vẫn thấy VU1 như hai trái nam châm luôn hướng về nhau.
Biết Hạnh, thân với Hạnh, tôi cũng dần thay đổi. Tôi trở nên bớt nóng nảy hơn, nhưng dần dần bình tĩnh và suy nghĩ chín chắn hơn. Nói như vậy, tôi cũng coi Hạnh như một người bạn thân và Hạnh như một tấm gương sáng để noi theo. Có lẽ vì thế mà tôi ngày càng hoàn thiện hơn cả về học tập lẫn kỷ luật. Tôi cũng cư xử vui vẻ và bình tĩnh hơn với bạn bè. Rat cám ơn người bạn thân nhất của tôi!
Bây giờ chúng tôi mới học lớp 7, Hạnh và tôi sẽ tiếp tục học cùng nhau trong hai năm nữa. Có thể bây giờ chúng ta không còn thân thiết nữa hoặc sẽ sớm chia xa nhưng trong tôi những hình ảnh và kỷ niệm về tình bạn ấy sẽ còn mãi, một tình bạn đẹp từ thuở học trò.
Nguồn: Vietvanhoctro.com
[/box]
#Thoughts #about #author #friend #Nguyen #Ngoc #Thuy
#Thoughts #about #author #friend #Nguyen #Ngoc #Thuy
[rule_1_plain]